XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Sưởi Ấm Trái Tim Anh


Phan_41 end

“Ivan, đi trước đi, hiện tại không xác định quả bom có thể gỡ không, rất nguy hiểm.” Cổ Trạch Sâm thấy động tác của Dương Dật Thăng, nặng nề khuyên nhủ, nhớ đến khuôn mặt cười hạnh phúc, thật sự anh không nỡ, nhưng anh không muốn để anh-em tốt cùng mạo hiểm.

“Nói cái gì ngu ngốc thế, tôi làm sao bỏ mặc anh được, điểm mạnh của tôi là gỡ bom mà.” Dương Dật Thăng vừa cười vừa nói, nếu không phải anh cứng rắn ép anh –em mình đến phụ giúp, có lẽ hiện giờ anh ta đang ở nhà ăn cơm với bà xã rồi, cho nên anh nhất định không để anh ta gặp chuyện không may, bằng không anh chẳng còn mặt mũi nhìn Tâm Nguyệt.

Sau khi mở hộp bom ra, Dương Dật Thăng phát hiện quả bom này không theo quy tác chế tạo thông thường. Anh quyết định cá cược một phen, sau khi cắt dây, quả bom dừng lại vài giây, Dương Dật Thăng và Cổ Trạch Sâm cùng thở phào một hơi. Nhưng vui quá hóa buồn, quả bom lại khôi phục như cũ, hơn nữa, nó nhảy còn nhanh hơn lúc đầu. Dương Dật Thăng lập tức nối dây lại, mới trì hoãn lại một chút.

Dương Dật Thăng phát hiện không còn đủ thời gian gỡ bom, thấy anh – em mình lo lắng, anh liền hạ quyết tâm.

“Sâm, đi mau, bom sẽ nhanh chóng nổ!” Dương Dật Thăng hết sức lo lắng, thúc giục Cổ Trạch Sâm chạy đi.

“Không phải cậu nói chúng ta là anh-em tốt sao? Tôi không thể bỏ cậu lại được, muốn đi chúng ta cùng đi.” Cổ Trạch Sâm rất kiên quyết.

“Sâm, đừng quên, anh còn phải chăm sóc Tâm Nguyệt, hiện tại cô ấy đang mang thai, anh không thể bỏ mặc cô ấy. Hơn nữa, chúng ta đã thề, nhất định phải bảo vệ cô ấy, không thể làm cô ấy đau lòng.” Thời gian càng ngày càng ít, Dương Dật Thăng càng cuống quít.

“Cậu nhớ thì tốt, chúng ta phải cùng nhau bảo vệ cô ấy, cậu không được nuốt lời, tôi có Tâm Nguyệt, còn cậu, cậu vẫn còn Bell, lẽ nào cậu mặc kệ cô ấy?”

Nhớ tới lời hứa với Mã Quốc Anh, Dương Dật Thăng thỏa hiệp: “Tốt. Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng nhau chạy, không được quay đầu lại, biết không.”

“Được.”

“Một, hai, ba…chạy!”

“Bùm!”

Mã Quốc Anh lẳng lặng tuyệt vọng, Cao Ngạn Bác mang sắc mặt nặng nề, thân thể Cổ Trạch Sâm mang vết thương mệt mỏi ngất đi… Còn có, bầu trời ngập lửa giận.

“Không…”

Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt từ trên giường bật dậy, đầu tóc xốc xếch, mặt đổ đầy mồ hôi, vừa nhìn rõ hình ảnh trước mắt, ôm ngực đang phập phồng, không thấy bóng hình quen thuộc kia.

“Sâm, Ivan, không đâu.” Lâm Tâm Nguyệt kinh hoàng lẩm bẩm, nghiêng người hướng tủ đầu giường tìm kiếm di động. Hôm nay, nhận được điện thoại của Dương Dật Thăng, cô vẫn luôn không yên lòng, luôn cảm thấy dường như mình đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng, mà cơn ác mộng kia đã đánh thức kí ức của cô.

“Tút, tút…” Mau nhận đi, cầu xin các người mau nghe điện thoại.

Mặc kệ cô gọi như thế nào, cũng đều không kết nối được với di động của Cổ Trạch Sâm và Dương Dật Thăng, vừa treo điện thoại, điện thoại liền vang lên. Làm tim Lâm Tâm Nguyệt giật mình đập bình bịch, suýt chút nữa làm văng điện thoại ra ngoài, nhìn dòng chữ ‘sếp Cao gọi tới’, Lâm Tâm Nguyệt rất sợ nghe lời cô không muốn nghe nhất.

Lúc cô cầm điện thoại lên nghe, âm thanh vô cùng nguội lạnh: “Alo, sếp Cao.”

Thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, khiến Lâm Tâm Nguyệt mở to hai mắt, siết chặt điện thoại theo bản năng, sau khi cúp điện thoại, Lâm Tâm Nguyệt bình tĩnh xuống giường, thay quần áo, cùng Lương Tiểu Nhu đến bệnh viện.

Lâm Tâm Nguyệt cầm bàn tay Cổ Trạch Sâm còn đang hôn mê, nếu anh biết anh-em tốt vì cứu anh mà trở thành như vậy, anh nhất định sẽ khó chịu, giống như cô hiện tại.

Hiện giờ, Lâm Tâm Nguyệt đã biết tâm tình của ông xã mình khi anh cầm tay cô, chờ cô tỉnh lại. Nhớ tới tình huống vừa rồi, nhìn Dương Dật Thăng bị quấn như xác ướp, Mã Quốc Anh lẳng lặng đứng bên cạnh anh, nước mắt Lâm Tâm Nguyệt lại dâng trào, cô kiên cường ngửa mặt lên, không cho nước mắt chảy xuống. Nhưng, nước mắt vẫn im lặng chảy xuôi.

Lương Tiểu Nhu vỗ vai an ủi cô.

Thấy mí mắt ông xã giật giật, Lâm Tâm Nguyệt vội lau khô nước mắt, lo lắng hỏi: “Sâm, anh tỉnh rồi.”

“Xin lỗi, làm em lo lắng.” Cổ Trạch Sâm nhìn cặp mắt hồng hồng của bà xã, an ủi. Liền nhớ tới tình huống Dương Dật Thăng, lo lắng hỏi: “Ivan đâu? Ivan như thế nào?”

Cổ Trạch Sâm nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh-em tốt, trái tim co rút. Nếu như không có người anh –em này, bây giờ có lẽ anh không thể trở về với bà xã mình. Mắt những người khác đều ngân ngấn lệ.

Hành động lần này của hung thủ hoàn toàn chọc giận tổ trọng án và pháp chứng. Vì vậy, hai bên cùng dốc sức, cuối cùng cũng tóm được hung thủ, mặc dù chỉ là một cái chết, nhưng cũng coi như đã diệt được ‘trái bom hẹn giờ’ này.

Chuyện Mã Quốc Anh mang thai là thật, xém chút dọa chết đám người chấp pháp, còn Cổ Trạch Sâm suýt cùng hung thủ té lầu, bọn Cao Ngạn Bác thống nhất đem những chuyện này giấu Lâm Tâm Nguyệt.

Vì không muốn hù phụ nữ có thai chuẩn bị làm mẹ, tổ trọng án và tổ pháp chứng có cùng một suy nghĩ, đều ra lệnh ngậm miệng, hơn nữa còn là do các boss lớn ra lệnh.

Nhưng lúc này Lâm Tâm Nguyệt đâu còn tâm tư lo chuyện khác, cô nghe lời bác sĩ phải nói chuyện nhiều với bệnh nhân, kích thích bệnh nhân, để bệnh nhân sớm tỉnh lại.

Trong khi đám Mã Quốc Anh đấu trí đấu dũng với hung thủ, Lâm Tâm Nguyệt bị ông xã, cấp trên, bằng hữu không cho phép tham gia, ngày ngay cô đành thay Mã Quốc Anh đến bệnh viện ‘trò chuyện’ với Dương Dật Thăng, từ nói chuyện tình yêu đến chuyện cô dạy con cái, sau đó nói tới chuyện cha nuôi.

“Ivan, anh còn nhớ anh đã nhận lời làm cha nuôi của đứa bé hay không? Anh không được chơi xấu nha, bằng không ngay cả con của em cũng khinh bỉ anh, anh ngủ lâu lắm rồi, không tỉnh dậy sẽ thành heo đó, không phải anh muốn tham gia hôn lễ của sếp Cao sao? Nếu không tỉnh sẽ không kịp đâu, đến lúc đó đừng nói là rễ phụ, ngay cả làm anh-em cũng không đuổi kịp. Còn có một chuyện vui, đã bắt được hung thủ rồi, bạn gái của anh rất lợi hại, tiếc là anh không nhìn thấy bộ dáng anh dũng của cô ấy lúc đó, còn một chuyện vui khác, em không nói, chờ bạn gái thân ái của anh đến tự nói cho anh biết.”

Vì vậy, ngày nào Lâm Tâm Nguyệt cũng đến bệnh viện ‘trò chuyện’ với Dương Dật Thăng, bùm bùm nói một đống chuyện, nhưng cuối cùng bạn học Dương Dật Thăng vẫn không có phản ứng.

Còn Lâm Tâm Nguyệt nói đến khô nước miếng, cuối cùng cũng bùng nổ, hừ, cho chút mặt mũi liền không biết xấu hổ. Lâm Tâm Nguyệt xắn tay áo lên, hít sâu một hơi, quăng một câu cực độc: “Nếu như anh còn không chịu tỉnh lại, em liền đem bà xã và con của anh đi bán, để bọn họ làm vợ và con của người khác.”

Không biết là lời uy hiếp của Lâm Tâm Nguyệt có tác dụng, hay là tình cảm sâu đậm của Mã Quốc Anh làm cảm động, Dương Dật Thăng tỉnh lại, kịp lúc Cao Ngạn Bác cưới vợ. Song, khi tất cả đang vui sướng thì Dương Dật Thăng nói một câu: “Hết cách, nếu tôi không tỉnh lại, sẽ có người đem vợ con tôi bán đi.” Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lâm Tâm Nguyệt.

“Vậy anh nên cám ơn bổn tiểu thư mới đúng!” Lâm Tâm Nguyệt đắc ý ngửa đầu cười ha ha.

“Phải, tôi nhất định sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của tiểu thư.”

“Ha ha ha…” Nghe hai người trêu ghẹo nhau, mọi người cười vang.

Trong phòng bệnh, ấp đầy niềm vui.

***

Mấy tháng sau.

Cổ Trạch Sâm, Lâm Nhã Nguyệt, Nam Cung Phong ba người đàn ông hoang mang đi qua đi lại trước cửa phòng sinh, vẻ mặt hoàn toàn không còn vẻ thong dong như bình thường. phong bệnh truyền ra tiếng kêu khàn khàn xé ruột gan, ba người đàn ông nghe được tiếng tiếng kêu này đều cảm thấy trái tim co rút đau đớn, bước chân càng hoảng loạn.

“Sao lâu như vậy còn chưa ra?” Lâm Nhã Nguyệt xiết chặt tay, tỏa ra từng trận khí lạnh.

“Sinh con đều như thế, đâu có nhanh được, chờ chút đi.” Nam Cung Phong giải thích, nếu như bỏ qua bàn tay cuộn thành đấm giấu trong túi quần của anh.

Tâm Nguyệt, em và con nhất định phải bình an vô sự, Cổ Trạch Sâm thầm cầu nguyện trong đáy lòng.

“A~~~” Một tiếng kêu to, thành công khiến ba người đàn ông tái mặt.

Cuối cùng, hai tiếng khóc nỉ non chấm dứt mọi chuyện. ba người đàn ông thở phào suýt chút nữa hư thoát ngã trên đất. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt trắng nõn, mềm mại của bé, lập tức có tinh thần.

Một cậu cả và một anh nuôi cẩn thận giành ôm hai đứa bé, Cổ Trạch Sâm đi tới bên cạnh bà xã, hôn lên trán cô, cưng chiều nói: “Cám ơn em, Tâm Nguyệt, cực khổ nhiều rồi.”

Lâm Tâm Nguyệt lắc đầu, tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, nhìn hai bảo bối, mười ngón tay đan chặt nhau, đồng thời nhoẻn miệng cười hạnh phúc.

Cả đời này, có anh làm bạn, cùng trải qua hoạn nạn, đầu bạc răng long, đủ rồi.

Chương 78: Ngoại Truyện Sau Chính Văn

 

Edit: Cận Ngôn S.J

Mọi âm thanh yên tĩnh, trời tờ mờ sáng, đêm chuẩn bị biến mất, ánh nắng ban mai chậm rãi đánh thức những sinh linh còn đang ngủ say, thành phố vào buổi sáng vẫn náo nhiệt, ồn ào như cũ, người đi làm vẫn đi đi đến đến, bóng đổ dài trên đường xi măng…

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ, rót vào khu nhà ở. Tiếng quát tháo, tiếng va chạm vào buổi sớm, từng mùi thơm trong phòng bếp bay ra ngoài, làn tỏa căn nhà, một bức tranh quen thuộc đến nhường nào.

Lâm Tâm Nguyệt vẫn dậy sớm như bình thường, chuẩn bị bữa sáng phong phú cho cả nhà, nhưng hôm nay lại có chút khác biệt.

“Mẹ, con mặc quần áo xong, đánh răng xong, quà cũng chuẩn bị xong hết rồi.” Một bàn tay trắng nõn, mềm mại kéo váy Lâm Tâm Nguyệt, âm thanh non nớt vang lên phía sau lưng cô, lời nói mang theo vẻ hưng phấn.

“Thiên Tuấn thật giỏi, nhanh như vậy đã làm xong.” Lâm Tâm Nguyệt xoay người khom xuống, vuốt mái tóc đen mềm mại của con trai, cười khen ngợi.

Cổ Thiên Tuấn được mẹ khen, cười cong cả mắt, bộ dạng ‘người lớn phiên bản nhỏ’ ngửa đầu đắc ý.

“Vậy Thiên Tuấn đi xem ba và em gái chuẩn bị xong chưa.”

“Dạ, mẹ.”

Lâm Tâm Nguyệt cưng chiều nhìn bóng dáng nhỏ bé chạy thùng thùng về phòng, khóe mắt tràn đầy hạnh phúc, năm năm trước, cô sinh một đôi long phụng, đặt tên là Cổ Thiên Tuấn và Cổ Mộ Hi, là quyết định sau khi cô và ông xã bàn bạc xong, để tượng niệm ân sư. Có lẽ ngày đó ông xã bị mình làm sợ, anh liền không muốn cô mang thai lần nữa. :v

Bầu không khí tràn ngập ấm áp, chậm rãi xuyên qua kí ức như biển, quên mất thời gian, lại nhớ đến chuyện cũ.

Năm đó, Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu, cùng bọn Lương Tiểu Cương đều kết hôn rất long trọng, đồng thời bọn họ cũng bị chỉnh rất thê thảm, lúc đó rể phụ Dương Dật Thăng và Mã Quốc Anh bụng lớn ‘kinh hồn bạt vía’, khi đó có nhiều người mài dao soàn soạt chờ ngày bọn họ kết hôn sẽ quậy một trận tưng bừng. Nhưng cặp đôi cô dâu, chú rể này đã sớm bước vào hành trình hưởng tuần trăng mật ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy tiếc, bọn Cao Ngạn Bác hối hận đến nghiến răng.

Bốn năm trước, Cao Ngạn Bác và Lương Tiểu Nhu sinh một bé gái, Lương Tiểu Cương và Lâm Đinh Đinh sinh một bé trai, tổ hợp Long Thông cười không ngớt miệng, từ đó liền biến thân thành ông nội bảo mẫu, mà bọn Dương Dật Thăng cũng sinh một bé gái, tiếng cười của những đứa bé và hạnh phúc tràn đầy khiến Lâm Bái Bái sớm nhìn thấu chuyện sống chết thay đổi suy nghĩ, cũng muốn sinh một đứa, điều này làm chồng cô vui mừng, ôm cô xoay vòng tại chỗ.

Lương Tiểu Nhu chính thức trở về tổ trọng án, nhưng là tổ khác, hiện tại, Tây Cửu Long gần như là vợ chồng cùng đánh cùng tiến, phát ra tia sáng chói mắt khiến mọi người hâm mộ.

Lâm Tâm Nguyệt bưng điểm tâm đi ra, dọn xong, nghiêng đầu hướng trong phòng gọi: “Có thể ra ăn điểm tâm rồi, nếu không nhanh sẽ không kịp giờ đến nhà ông cố ngoại đó.”

Nghe tiếng Lâm Tâm Nguyệt gọi, hai nhỏ một lớn từ trong phòng đi ra: “Mẹ, chào buổi sáng.” Cổ Mộ Hị ngửa đầu cười ngọt ngào, ôm chân Lâm Tâm Nguyệt, âm thanh nũng nịu kéo dài.

“Chào buổi sáng, bảo bối, mau ngồi cho đàng hoàng.” Lâm Tâm Nguyệt ôm con gái, hôn gò má của bé, đem bé đặt lên ghế ăn, để bé ngồi xong, Cổ Thiên Tuấn đã tự lên ghế ngồi.

“Chào buổi sáng, Tâm Nguyệt.” Sau khi Cổ Trạch Sâm hôn Lâm Tâm Nguyệt cũng ngồi vào ghế ăn sáng.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn ba gương mặt cười tươi, cúi đầu thỏa mãn cười hạnh phúc, một nhà bốn miệng, vui vẻ ăn sáng, hòa thuận vui vẻ, rất ấm áp.

Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm ăn sáng xong liền đưa cặp song sinh này đến Lâm gia, trong Lâm gia giăng đèn kết hoa. Hôm nay, là đại thọ của ông Lâm, nhưng ông không thích phô trương, chỉ muốn dùng bữa với người trong nhà, vì vậy, Lâm Bái Bái và cha mẹ cô ở nước Mĩ xa xôi cũng chạy về.

Lâm Tâm Nguyệt vừa đến cửa liền nhìn thấy một người phụ nữ dáng điệu thướt tha chỉ huy người làm làm việc, cô đến gần gọi: “Chị dâu.”

“Ôi, Tâm Nguyệt, Sâm, các em đến rồi à.” Liêu Tư Tư nghe tiếng gọi liền sửng sốt, xoay người ngạc nhiên cười nói.

“Chị dâu.”

“Chào mợ.” Cổ Thiên Tuấn và Cổ Mộ Hi lễ phép chào hỏi Liêu Tư Tư.

“Ngoan.”

“Đến rồi à.” Lâm Nhã Nguyệt, Nam Cung Phong chậm rãi từ trên lầu đi xuống. Lâm Tâm Nguyệt mang theo nụ cười từ tính, ánh mắt anh nhìn Lâm Tâm Nguyệt và Liêu Tư Tư vĩnh viên đều nhu hòa, còn thằng em rể Cổ Trạch Sâm hoa lệ bị bỏ qua một bên.

Mà cái vị không được người ta để ý đang mắt to trừng mắt nhỏ với Nam Cung Phong, một mảnh sấm chớp rền vang. Đối với cặp tình địch gặp nhau liền đỏ mắt này, Lâm Tâm Nguyệt từ bất đắc dĩ trở thành bình tĩnh, nên coi như không thấy.

“Cậu, chú Phong.” Cổ Mộ Hi thấy Lâm Nhã Nguyệt và Nam Cung Phong tỏa sáng, lập tức chạy tới, còn Cổ Thiên Tuấn khách sáo liếc nhìn hành vi của em gái mình, nghiêm trang chào hỏi.

Lâm Tâm Nguyệt đối với cặp song sinh này đã hết chỗ nói, cũng không biết nói gì, Cổ Thiên Tuấn thì luôn làm ra vẻ giỏi giang, khôn khéo, không những xử lí tốt chuyện của mình, mà còn chăm sóc luôn cô em gái ra đời sau cậu vài phút. Cổ Mộ Hi là cô bé duy nhất trong gia tộc, từ nhỏ đã tinh nghịch, phá phách, nhưng cố tình lại có bộ dạng công chúa búp bê Barbie, miệng nhỏ như được bôi mật, lừa gạt từ ông Lâm cho đến dì vệ sinh đều cực kì thương con bé, nhưng Lâm Tâm Nguyệt rất hiểu rõ bản tính con gái mình, chính là một tiểu ác ma.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn người phụ nữ cười xán lạn đứng bên cạnh Lam Nhã Nguyệt, vui vẻ đùa giỡn với hai con cô, bỗng biến sắc, che miệng lẩm bẩm một mình: “Xong rồi, mình đem đồ Nhã Nguyệt muốn mặc bỏ đâu ở đâu nhỉ? Còn quà của ông nội nữa? Xong rồi, xong rồi, Tâm Nguyệt, chị không thể nói chuyện với em nữa, em cứ tùy ý đi.” Nói xong, liền hoang mang rối loạn chạy đi. Đâu còn bình tĩnh và ưu nhã. Lâm Tâm Nguyệt và anh trai liếc nhìn nhau, trong mắt đồng thời lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Có ai ngờ được từ trên xuống dưới Lâm gia đều do người phụ nữ này chăm sóc chứ, một người rất đơn giản, hiền lành thậm chí còn ngây ngô như đứa trẻ, nhưng lại thường quên trước quên sau. Đột nhiên, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy trên thế giới này, đúng là không có người hoàn mĩ, hơn nữa, có nhiều chuyện cần phải dựa vào duyên phận.

Hai năm trước, anh trai nhất kiến chung tình với cô thư kí mới đến phỏng vấn Liêu Tư Tư, lúc đó Lâm Nhã Nguyệt còn tự giễu chính mình: ‘Anh đúng là kẻ kế thừa huyết thống của người đàn bà kia, thậm chí cả chuyện này cũng giống bà ta như đúc.’ Lúc đó, Lâm Tâm Nguyệt cũng không trả lời anh, cho đến khi anh và Liêu Tư Tư kết hôn, Lâm Tâm Nguyệt mới nói với anh một câu: “Tuy anh và bà ấy đều nhất kiến chung tình với người mình thích, nhưng anh yêu người yêu anh, anh và bà ấy không giống nhau, bởi vì anh có được hạnh phúc của mình.” Lúc đó, Lâm Nhã Nguyệt cười thoải mái, trong ngày cưới, Lâm Nhã Nguyệt nắm chặt tay người con gái sẽ cùng anh đi cả đời, nụ cười xán lạn làm người tham gia hôn lễ xém lọt tròng, rớt cằm.

Một năm trước, Nam Cung Phong bị một cô gái quấn lấy, lúc đầu anh chạy trốn khắp nơi, không phải, là đi tọa đàm về y học ở khắp nơi, còn vì sao nữ bệnh nhân kia luôn có thể tìm ra Nam Cung Phong, là vì ai đó nhìn thấy tình địch của mình ngứa mắt chịu không nổi, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mỗi lần Nam Cung Phong trở về lại có một đoạn ‘hữu nghị’ người nào đó.

Lâm Tâm Nguyệt mặc kệ hai người nào đó hết trừng mắt rồi tranh đoạt con gái cô, cô ôm cánh ta anh trai, nghiêng đầu hỏi: “Sao không thấy ông nội?”

“Hôm qua, ông nội phấn chấn cả đêm, sáng sớm lại không biết ông và chú Lâm làm chuyện gì đó rất thần bí.” Đối với chuyện ông mình thường gây ra chút chuyện ‘kinh hỉ’, Lâm Nhã Nguyệt rất bất đắc dĩ, Lâm Tâm Nguyệt gật đầu hiểu rõ. Hai năm trước, đột nhiên ông nội nảy sinh một ít hứng thú kì quái, dứt khoát vứt bỏ hoa hoa cỏ cỏ, chuyên tâm nghiên cứu mấy thứ đồ kì kì quái quái, người trong Lâm gia càng bất đắc dĩ, năng lực trái tim càng tăng mạnh.

Rất nhanh bữa tiệc đại thọ bắt đầu, ông Lâm ăn mặc rất giản dị, cười cũng từ ái, Lâm Tâm Nguyệt và Lâm Nhã Nguyệt cũng thở phào, ông Lâm thấy vẻ mặt của cháu gái, rất khiếm nhã liếc một cái, ông cũng không phải kẻ ngốc, làm ra chuyện kì quái trong tiệc đại thọ của mình. Bọn Lâm Bái Bái và Lâm Đinh Đinh cũng đến, con cháu về đầy ấp phòng khách, rất náo nhiệt, nhìn tứ đại đồng đường, ông Lâm cười đến thấy răng không thấy mắt.

Lâm Tâm Nguyệt thấy Nam Cung Phong đứng một mình ngoài ban công, đón gió lạnh. Cô bước tới cùng anh nhìn về phía xa xa, khóe miệng khẽ cười, nói thật: “Tư Kỳ là một cô gái tốt.” Tư Kỳ là nữ bệnh nhân theo đuổi Nam Cung Phong, một lần vô tình Lâm Tâm Nguyệt và cô ấy nói chuyện liền trở thành bạn tốt.

“Nhưng cô ấy không phải cô gái mà anh muốn.” Nam Cung Phong dịu dàng nhìn cô, gương mặt tuấn mỹ mang theo nụ cười thoải mái, bàn tay ấm áp vuốt ve mái tóc Lâm Tâm Nguyệt, cưng chiều nói: “Nha đầu, em phải nhớ kĩ, trừ người anh trai là Nhã Nguyệt, em còn có người anh nuôi này, những thứ khác em không cần lo.”

“Nha đầu, nhớ lời anh nói không, mặc kệ trong tương lai như thế nào, chỉ cần một câu nói của ngươi, dù ở nơi đâu anh cũng sẽ trở về trong thời gian nhanh nhất, những lời này có hiệu nghiệm vĩnh viễn.”

“Người đó tới.” Nam Cung Phong nhìn người đàn ông đi tới, vỗ vỗ vai Lâm Tâm Nguyệt, xoay người rời đi, còn rất mờ ám quăng cho Cổ Trạch Sâm ánh mắt khiêu khích.

Lâm Tâm Nguyệt nhìn đồ ăn mình cầm trên tay, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ, ung dung đi tới cạnh Cổ Trạch Sâm, gương mặt thanh lệ tràn đầy nụ cười tươi sáng.

“Anh thấy em chưa ăn được bao nhiêu, nên cầm chút điểm tâm cho em, đều là món em thích nhất.”

“Ồ, đều là đồ ngọt, anh không sợ bà xã của anh thành người béo sao?”

“Béo cũng không tệ lắm, ôm rất thoải mái.”

“Hừ, anh nói lại lần nữa xem.”

Mặt trời chiều đem bóng hai người kéo dài, âm thanh oán giận và tiếng cười đùa của trẻ con cùng nhau vang tận trời xanh, xa xa nhìn lại khiến người ta nghĩ đến mấy chục năm về sau, hai cảnh tượng đầu bạc răng long, hạnh phúc.

Cả đời một đôi người, hơn mấy chục năm ngắn ngủi, có một người cùng mình làm bạn, bên nhau hạnh phúc đến già, gối đầu thành đôi, cũng chẳng còn gì tiếc nuối.

Hoàn.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .